Vĩnh cửu luân hồi (hay "Sự lặp lại vĩnh cửu") là một khái niệm cho rằng vũ trụ đã được lặp đi lặp lại và sẽ tiếp tục như vậy ở một dạng tương tự với chính nó trong một số lần vô hạn. Ý tưởng này có nguồn gốc ở Ai Cập cổ đại, và đã được tiếp thu bởi những người theo chủ thuyết của Pythagoras và phái Khắc kỷ. Khái niệm này được khẳng định trong kinh Ecclesiastes.[1][2][3] Với sự suy tàn của nền văn minh cổ đại và sự phát triển của Thiên chúa giáo, ý tưởng này trở nên không còn được dùng tới, mặc dù Nietzsche đã khơi ý tưởng này trở lại do nó cung cấp cho ông ta một nguyên nhân để đảm bảo sự sống sau sự suy tàn của hữu thần chủ nghĩa.
Ngoài ra, ý tưởng triết lý Vĩnh cửu luân hồi còn được nói đến bởi Arthur Schopenhauer. Nó không chỉ là một ý tưởng thuần siêu hình học, không có liên quan gì đến đầu thai, nhưng là sự trở về của tồn tại với thể xác của chính chúng. Ở đây, thời gian không được xem là tuyến tính mà là vận hành theo chu kỳ.
- Hatab, Lawrence J. (2005). Nietzsche's Life Sentence: Coming to Terms with Eternal Recurrence. New York: Routledge, ISBN 0-415-96758-9.
- Lorenzen, Michael. (2006). The Ideal Academic Library as Envisioned through Nietzsche's Vision of the Eternal Return. MLA Forum 5, no. 1, online at http://www.mlaforum.org/volumeV/issue1/article3.html.
- Lukacher, Ned. (1998). Time-Fetishes: The Secret History of Eternal Recurrence. Durham, N.C.: Duke University Press, ISBN 0-8223-2253-6.
- Magnus, Bernd. (1978). Nietzsche's Existential Imperative. Bloomington: Indiana University Press, ISBN 0-253-34062-4.
- Jung, Carl. (1988). Nietzsche's Zarathustra: Notes of the Seminar Given in 1934 - 1939 (2 Volume Set). Princeton University Press, ISBN 978-0-691-09953-8.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét